Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Ông anh cũng làm theo.Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
