Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
