Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.Tôi định kêu to hơn, lại thôi.Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Và chưa thấy phải thay đổi.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Hôm qua tao nóng quá.
