Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.Hai khoang thiện, ác.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.Q của lí trí không tự an ủi được.Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
