Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
