Bạn đã bao giờ đứng ngoài để cổ vũ đội của bạn trong một cuộc thi dán giấy lên tường nhưng không ai để ý đến bạn? Hoặc, tồi tệ hơn thế, bạn bị trơ trọi giữa những tiếng cười, tiếng nói xugn quanh khi đang nâng cốc mừng chiếc cúp nhựa của trận đấu? Khi một người đi qua cười với bạn, bạn nghĩ là cô ấy cười thương cảm bạn vì bạn chẳng có ai nói chuyện.Nhưng một lời thỉnh cầu thần thánh không phù hợp chút nào trong một cuộc tuyển dụng.Gần đây, một hội viên hội Tam Điểm đã kể cho tôi nghe về một nhóm có hai mươi cái bắt tay, nhóm Lions Paw của Master Mason.Dòng cuối cùng là người tặng quà muốn bạn cảm ơn, và vì vậy đó không phải là sự khác thường.Đó là điểm bùng phát.Một số người cảm thấy quá già, quá trẻ, quá béo, quá gầy, quá thấp, quá cao.Một người sẽ có ấn tượng mạnh lần thứ hai về bạn khi ánh mắt bạn nhìn chăm chú vào các bộ phận trên cơ thể bạn cử động khi bắt tay.Hai tuần trôi qua, không có sự hồi âm nào.Chủ đề yêu thích của họ là gì? Họ có hứng thú khi nói về âm nhạc? Thuật chiêm tinh? Quái vật hồ Loch Ness? Vô địch khiêu vũ Balloom? Những con thằn lằn? Các vật thể bay không xác định (UFOs)? Nếu bạn tìm được cách để thu hút chủ đề đó, người bạn của bạn có thể làm cho mọi người kinh ngạc vì sự hiểu biết của họ.Một điều làm tôi khó xử về tiếp viên người Thụy Điển điềm đạm này là thỉnh thoảng cô ấy nói vài câu rất to.
