Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.Thực tế minh chứng rõ ràng điều này.Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt.Ông này cốt ý muốn xem tổng thống sẽ phản ứng như thế nào trước một số tiền lớn như vậy, số tiền mà có lẽ con người tài giỏi đến từ ngôi làng Vermont nhỏ bé kia chưa từng trông thấy bao giờ.Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên cho nam giới.Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán.Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức.Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn.Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.
