Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.