Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.Giọng trầm thường xuất hiện.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.Nó là một sự phối màu khá đẹp.Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.
