Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.Mà còn thua trắng về tài năng.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
