Hoặc tôi chuyển lớp.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Bạn cần trả công và cả tự do.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Rồi lao đầu vào sáng tác.Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.