Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…