Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
