Hai chuyện này khác nhau.Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?