Ông bà Lin còn mời tôi ở lại dùng cơm với gia đình.Khi ông ta đọc thấy họ tên tôi in trên tấm thiệp, ông liền kể cho tôi rằng thời xưa ở Ấn Độ có một ông vua tên là “Vikromathit” làm tôi ngượng đỏ mặt, nhưng cũng mỉm cười vui vẻ.Đó quả là một việc làm gan dạ vì trong túi tôi lúc đó chỉ có hơn 1.Sau đó ông Sagawa cử hai chuyên gia là ông Sato và ông Misushima đến làm việc cụ thể với tôi.Mọi người cùng sống và làm việc bên cạnh nhau cho đến lúc già và có người cùng chia sẻ lúc xế chiều.Giá trung bình lúc đó vào khoảng 400 bạt/hạp (một hạp = 60kg).Tôi coi đây là điều cốt lõi cần gìn giữ, nếu không Amata sẽ mất tự do, như nhiều công ty khác đã cho thấy, họ chỉ quan tâm đến mục tiêu duy nhất là tăng trưởng cho đến một ngày bị ngân hàng tịch thu hoặc đối thủ cạnh tranh thôn tính.Có lần tôi đưa xe đi đón khách là một người Phương Tây cao lớn.Cứ mỗi buối sáng, tôi đều đặn nhận được telex của anh thông báo về tình hình khách hàng.Đây là một thủ tục thông thường trong chuyện làm ăn của người Nhật.