Ta khó mà không thán phục một người đã "chịu đựng" được những lời chỉ trích ấy một cách bình thản, đầy tin tưởng ở mình, với một kỳ vị khôi hài như vậy.Có nhiều bạn lại nói: "Ước gì anh chàng Carnegie này phải trả nhưng toa hàng của ta, tiêu pha trăm món cần thiết như ta với số bổng của ta, để cho y bỏ cái giọng dạy đời ấy đi".Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn".Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà.Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá.Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó.nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi.Nếu bạn muốn hết lo thì bắt chước William Osler: "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt hẳn với ngày trước và ngày sau.Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền.Lúc mọi người bắt tay vào việc, ông đã làm gần xong nửa công việc hôm đó.
