“Khi tôi có được thứ này hay thoát khỏi cái kia – lúc đó tôi sẽ ổn thôi”.Tâm trí vị ngã, tức chủ thể sáng tạo cái thế giới này, sụp đổ hoàn toàn.Thực tại của chúng chỉ là vay mượn từ cái Bây giờ.Vâng phục không phải là yếu đuối.Quả thật chỉ có những người vô minh, những người thật mê muội mới cố gắng lợi dụng hay lôi kéo người khác, nhưng cũng đúng là chỉ những người vô minh mới có thể bị lợi dụng hay bị lôi kéo.Ngược lại, chính người này cũng có tiềm năng gần gũi vào giác ngộ hơn.Nó chỉ cho thấy khía cạnh không được hàm ngụ trong sự giác ngộ: đó là đau khổ.Nhưng nó không thể đến trong tương lai.Bạn không giả vờ gì cả.Từng khoảnh khắc, ý thức của bạn kiến tạo ra cái thế giới mà bạn cư trú.
