Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Con người luôn biết sáng tạo.