Vì thế, đừng ép buộc chúng phát triển một cách không tự nhiên.Đặng Tiểu Bình sinh năm 1904,ở miền nam Trung Quốc.Người chủ cửa hàng không biết phải làm gì cả.Hầu như tôi đã trở thành một nhà cố vấn hôn nhân miễn phí của họ .Một lần nọ, có một người lính Ai Cập mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.Đi học ở Swatow, Trung Quốc và trở về Bangkok năm 17 tuổi.Cuối cùng nếu bạn về việc mình có thể đánh một công việc “tuyệt vời” để dấn thân vào ‘cuộc mạo hiểm” của chính mình, hãy nghĩ đến thời gian trước khi bạn có được việc làm : dù không có được việc làm bạn cũng đã chết đâu, vậy bạn còn vướng mắc gì nữa?Chỉ có một cách duy nhất.Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?