Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.Tự do hay không là ở mình.
