Gần đây, khi tôi nói chuyện về việc đến lớp vào mỗi ngày với các học sinh trung học, một trong những học sinh nói rằng: Không có cách nào khác hơn, thầy ơi! Em phải đi học.Làm như thế thoạt đầu nghe có vẻ phấn chấn song khi không còn hô vang những lời khích lệ thì động lực ấy cũng không còn hiệu lực nữa.Thật ra, biểu hiện và ngôn ngữ cơ thể của họ đã trả lời thay cho tất cả.Thầy luôn dạy chúng tôi rằng không bao giờ nghĩ rằng mình đã biết hết mọi thứ.Cô giải thích rằng cô đã đổi một ngày nào đó bằng một nưm cụ thể và thu hẹp từ châu Âu lại còn một nước Áo, rồi thủ đô Vienne.Ở tuổi 45, cô trở lại trường sau một thời gian dài nghỉ học.Chúng tôi không được chọn lựa, và thậm chí không bàn thảo chi cả.Họ thường sắp xếp như dưới đây:Cuộc sống cân bằng giữa thể chất và tinh thần đang mang lại cho ta nhiều ý nghĩa hơn bao giờ hết.Vì thế, những phần thưởng, nỗi sợ bị phạt, và ý thức về trách nhiệm và bổn phận vẫn còn là những lý do có giá trị để chúng ta trở thành người tốt.