Một tri kiến về cái mà tâm trí không sao hiểu nổi.Khi cái quầng này đã sẵn sàng nổi dậy khỏi giai đoạn ngủ vùi, thì ngay một ý nghĩ hay một nhận xét vô tình của người thân cận bạn cũng có thể kích hoạt nó.Một khi nhận ra rằng một loại thức ăn nào đó làm cho bạn bị bệnh, phải chăng bạn sẽ vẫn cứ tiếp tục ăn loại thực phẩm ấy và một mực khẳng định rằng bệnh cũng ổn sao?Bằng cách cảm nhận không gian rỗng rang quanh mình, bạn đồng thời cảm nhận được khoảng không gian vô niệm, khoảng không gian ý thức thuần túy – tức là cảm nhận được cõi Bất thị hiện.Điều không bình thường là cư dân của nó thực sự rất khỏe mạnh, không giống như chúng ta.Hãy qua sát sự cưỡng chế buộc bạn phải nói hay suy nghĩ về nỗi đau của mình.Bởi vì trong cái Bây giờ không có vấn đề gì cả, cho nên cũng không có cả bệnh tật.Do đó, tôi đã tìm được sự thanh thản, tìm được sự an lạc”.Còn gì bình thường hơn? Thế nhưng vô phương chốn chạy, không còn ngõ thoát.Hãy loại trừ thời gian ra khỏi bệnh tật.
