Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
