Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Cái bướu ở lưng lồi lên.Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.