Bây giờ là 12h26 đêm.Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Xuống nhà, ông nội vừa sang.Hoặc… Nói chung vậy thôi.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
