Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi.Nên phòng trước những điều bất ngờ.Và bây giờ mỗi tuần để ra một ngày tùy ý muốn làm gì thì làm, không có chương trình, không phải gắng sức, tôi nhận rõ được giá trị của ngày trong tuần đối với tâm trí tôi.Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.