Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
