Bằng cách tập trung vào cái thoáng chốc này và cố không dùng tâm trí đặt tên cho nó, bệnh tật rút lại chỉ là một hay vài nhân tố như đau đớn, suy nhược, hay bất lực về mặt thể xác.Chỗ đó nằm trong lãnh vực thực dụng của cuộc sống thường ngày.Bạn bắt đầu thức tỉnh.Nó là cơ hội để cứu rỗi.Nhưng về mặt cốt yếu, bạn không giống như con người trước đây của mình nữa: Bạn đã thoáng thấy thực tại bên trong chính mình vốn không “thuộc về thế giới này”, mặc dù nó không tách mình khỏi thế giới này, cũng như không tách rời khỏi bạn.Nỗi sợ hãi không thể đánh bại được nó.Bạn đâm ra nghiện người bạn tình.Vậy ai đứng ra làm việc này?Nói như vậy không có nghĩa là bạn không quan hệ sâu sắc với người khác hay với người bạn đời.Khi bạn để cho quá khứ hay tương lai che khuất hiện tại, bạn đang tạo ra thời gian tâm lý – chính là chất liệu tạo ra bi kịch, khi nào bạn còn chưa tôn vinh khoảnh khắc hiện tại bằng cách để cho nó diễn ra, bạn đang tạo ra bi kịch.