Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.Cũng có thể là khuôn mặt cũ.Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Đời sống họ không cần những sự kinh động.Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.