Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.Nhưng chờ đến bao giờ.Nhưng lại muốn súc tích.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
