con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.Giám đốc phòng thương vụ Ken R.Duvernoy, một trong những nhà làm bánh mì lớn nhất ở Nữu Ước.Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện.Anh này nhút nhát, đứng xa xa, không nói nửa lời, mà tên của anh trước sau chỉ nhắc tới có một lần, vậy mà trước khi từ giã, Tổng thống đưa mắt kiếm anh ta, bắt tay anh ta, gọi tên anh ta và cám ơn đã mất công tới.Và để trả ơn tôi, họ đã tán trợ những cải cách triệt để của tôi về pháp chế".Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông nhiều.Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình.Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".