Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa!Trời ạ, từ đó đến giờ đây không phải là lần đầu tiên tôi được hỏi câu này nhưng lại là câu hỏi đầu tiên tôi nhận được từ một con bé, lại nằm trong số những học trò đầu tiên của mình.Một mình ta tìm ta giữa đời.Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Chíp đi học, ba đi làm, mẹ đi chợ.Bộ não im lặng suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Nếu tớ có thể trả lời câu hỏi này thì tình yêu đã không tồn tại., nghe thật to tát và bạn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được "định mệnh".Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:Tôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình.Hãy biết chấp nhận khi là người thất bại nhưng đừng bao giờ là kẻ thua cuộc!!!Khùng, đúng là khùng!.
