Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Như bình mình chẳng hạn.Người rỗng như không có lực.Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.Và biết rằng mình biết ít thế nào.Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.