Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.Sự im lặng cũng rưa rứa.Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
