Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.Không gì tự nhiên mất đi.Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.Thua còn có năm nghìn an ủi.Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.