Lại cái đồng hồ báo thức đây.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái.Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.Cứ như người từ trên giời rơi xuống.Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.