Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác.Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười.Như vậy, nếu may mà gặp người nào biết ơn mình thì phải vui thích biết bao không? Còn nếu chẳng may thì cũng không đến nỗi thất vọng.Ông lại khuyên các sinh viên mỗi buổi sáng, mới thức vậy, đọc kinh "Lạy cha":Tôi xin thú cùng anh là tôi rất hổ thẹn, vì đến khi sợ chết mới học được cách sống".Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi.Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ.Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác.Người thứ nhất là ông A.Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ.